THÔNG ĐIỆP

CUỘC SỐNG

Trên hành tinh này chỉ cần có một tôn giáo đầy chất thấu hiểu để yêu thương - bao dung và tha thứ. Đó là tôn giáo mà tất cả loài người và muôn loài cần đến…

-THẦY PHÁP HẠNH

 

Yêu Thương

 

Yêu thương - bao dung và tha thứ là một năng lượng tinh khiết, tan chảy vào cuộc sống và tâm trí bỗng chợt thăng hoa.

Bao Dung

 

Trong mắt bao dung thấy bất công là bình đẳng. Trong mắt hận thù lại thấy bình đẳng là bất công. Và cuộc sống là tổng số những góc nhìn yêu thương hay hận thù cộng lại.

Tha Thứ

 

Nếu có niềm tin thì mình tin rằng mình có khả năng yêu thương - bao dung và tha thứ, chính niềm tin này làm cho mình được hạnh phúc, bình an lâu dài.

  • Chúng ta luôn nhớ rằng lấy năm giới làm nền tảng sống, lấy bao dung và tha thứ làm gốc rễ. Lấy yêu thương làm điểm tựa cho cả cuộc đời. Dù số đông cho là quái thú, lập dị, chẳng ra gì, đạo đức giả. Tất cả những khái niệm đó đều cho qua, cho qua trong tâm trí. Tâm trí sẽ vững chắc trong thiện pháp.

    Thực sự rất khó khăn trong thời đại bóng tối và quyền lực của chính nó. Đi đâu cũng nghe con người tuyên dương giàu có, quyền lực và địa vị là phước báu. Và đó là tiêu chí phấn đấu cho mọi giai tầng trong xã hội

    Bi thảm thay cho thời đại, kỷ nguyên của vật chất, bóng tối lên ngôi vị thượng tôn.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Đời người quá ngắn ngủi, quá mong manh như sương sớm.

    Vậy chúng ta làm gì với cuộc sống vốn mong manh này ?

    Hãy hành thiện pháp, hành các hạnh lành. Hãy yêu thương, bao dung nhau mà sống, bao bọc muôn loài mà sống. Đơn giản tri túc.

    Rồi cũng đi qua một đời nhẹ nhàng như sương khói. Không để lại khó khăn gì cho ai , hận thù gì cho ai, ít mang nợ luân hồi.

    Và ra đi thanh thản, bình an cũng như thanh thản bình an đến với cuộc đời này.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Thương ghét là cội nguồn của đau khổ, vì vậy người ta dạy nhau rằng sống sao cho người ta yêu thương, nếu để người ta yêu thương là một cực hình khủng khiếp vì luôn luôn nô lệ cho ý muốn của người. Còn sống để người ta ghét là nhận lại biết bao là oan trái, hận thù, khổ đau. Sống để thấu hiểu, chia sẻ cho mọi người thoát khỏi yêu thương và ghét bỏ về nhau. Đó là mối quan hệ tuyệt vời trên cả tuyệt vời, vì tất cả điều bình an, hạnh phúc đúng nghĩa trong cõi hiện sinh này.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Nếu có một tình yêu, hãy dành tình yêu này cho mẹ.

    Nếu có thể bao dung, hãy dành bao dung này cho con.

    Nếu có sự tha thứ, hãy dành cho bạn bè, anh em thân thuộc.

    Nếu có sự đồng cảm và độ lượng, hãy dành cho người chưa quen biết.

    Nếu có sự chê trách, hãy tự chê trách mình.

    Nếu có sự ghét bỏ, thì nên ghét bỏ tính bần tiện của riêng mình.

    Lúc đó thế giới nội tâm, một cõi riêng, một cõi chung đều bình an và thánh hạnh.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Thiền chỉ là thuật ngữ chỉ về trạng thái của tâm. Tố chất đang có của tâm chứ không phải hành thiền, ngồi thiền. Hành thiền, ngồi thiền là tướng của thiền, điều này không nói lên được điều gì cả. Vậy thiền là sao ?

    Là trạng thái tâm tĩnh lặng để khám phá nội tâm và ngoại cảnh để tìm ra một nguyên lý chung cho mọi sự sống trên hành tinh này và vận hành chung cho cả vũ trụ . Và lúc đó sống cùng nó, nên gọi là sống thiền. Và thiền sẽ thuận theo tự nhiên, không phải cưỡng chế cái đang là của mình, cái đang là của người khác, mà chỉ thuận theo cái đang là của đối tượng tâm hoặc vật, tùy thuận vào đó mà duyên theo trong cách ứng xử vốn có của tự nhiên là không dính vào cũng không đuổi ra .

    Không dính, không chống, tự nhiên sao biết vậy.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Chúng ta cũng thừa biết hạnh phúc không phải là cảm giác an lành, dễ chịu. Mà là hành động từ các hạnh, mà có hạnh nào bình an đâu ? Hạnh nào cũng buốt cả tâm cang.

    Chính sự đau buốt cả tâm cang này là phúc. Chứ không phải hạnh phúc là sự hưởng thụ về mọi thứ khoái lạc của trần tục.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Khi cuộc sống bị xô đẩy vào điều cần phải chọn lựa, thì chúng ta cũng nên chọn lựa phần thiệt thòi cho riêng mình. Đây không phải là điều gì cao thượng gì, mà chỉ là phần người còn sót lại trong tâm trí để chúng ta tồn tại cùng nó .

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Trong tương quan đời sống cùng với muôn loài lấy yêu thương và các hạnh lành làm gốc rễ để sống. Ở đó cho chúng ta một góc nhìn khác một thế giới tương quan khác. Một cõi thật riêng để chúng ta không làm tổn thương ai cũng không làm tổn thương mình. Và...trong bất chợt vô tình ấy từ bi vỡ nguồn lan chảy thành mạch nguồn ngọt ngào tưới tắm cho tâm trí bớt những lo toan vặt vãnh. Bớt những thù hằn dại khờ. Bớt những điêu ngoa chảnh chọe và bớt đi rất nhiều những nông cạn tinh ma...và từ ấy cõi tâm ngọt ngào lan tỏa…

    - THẦY PHÁP HẠNH

  • Có từng chiều mùa thu lại về. Lời mùa thu bao giờ cũng đẹp đẽ, lời mùa thu bao giờ cũng mênh mang trời mây gió. Thời gian của một kiếp người cũng mong manh như lá thu vàng. Rồi một ngày qua đi, rồi một đời trở lại. Ngày và đời kết nối thành một kiếp người rong chơi giữa cõi giới này đến cõi giới khác trong lục đạo luân hồi. Mai đây một người thành đạt, mai kia một người nằm xuống, rồi tan theo hư vô ngút ngàn câm lặng trong bí mật của tạo hóa muôn đời.

    Con người sống trên hành tinh này chỉ cần làm một điều duy nhất, nắm tay nhau thật chặt, nói với nhau những lời tha thứ đầy bao dung, chỉ có vậy, còn tất cả đều vô nghĩa. Nếu nội dung yêu thương, bao dung và tha thứ không được thực hiện trên hành tinh này, trong cuộc đời này thì cuộc sống trở thành vô nghĩa và tắc nghẹn trên đường về...

    - THẦY PHÁP HẠNH

  • Bây giờ không cần ý tưởng gì. Không cần mục đích gì hướng về tương lai. Chỉ cần sống với năm giới, chỉ cần sống với thiện hạnh, chỉ cần sống đơn giản với yêu thương, với tha thứ và bao dung để cho tâm trí có khoảng không gian mở ra với ánh sáng. Chỉ cần vậy. Đó là những gì con người hôm nay đang cần và rất cần. Đấy là những gì mà con người đang thiếu, đang khát, đang đói một tinh thần thanh và sạch.

    -THẦY PHÁP HẠNH

  • Mình không đủ khả năng tạo ra sự sống, thì mình không có quyền hủy hoại sự sống.

    Mình không đủ khả năng tạo ra vật chất cho người khác, thì không có quyền lấy vật chất của người khác.

    Mình không có khả năng tạo ra hạnh phúc cho gia đình người khác, thì mình không có quyền hủy hoại hạnh phúc gia đình người khác.

    Mình chưa bao giờ chân thật, thì đừng bao giờ khuyến khích họ không chân thật như mình.

    Không sử dụng rượu, bia và các chất gây nghiện, vì thế giới này hoảng loạn do chất gây nghiện, rượu, bia, thuốc phiện, ma túy.

    -THẦY PHÁP HẠNH

 

PHIM GÓC NHÌN CUỘC SỐNG

Nơi Dòng Sông Bắt Đầu

Dòng sông nào điểm bắt đầu cũng rất nhỏ, nhưng khi đến hạ nguồn thì lớn hơn, rộng hơn. Cũng vậy, khi chảy về hạ nguồn nó hợp cùng rất nhiều khe suối nhỏ và cùng chảy về phía biển khơi. Đời sống này giống vậy không ai tự mình làm được điều gì nên trò nếu không có mọi người giúp sức, thành công và thất bại cũng đều tương tự vậy…Vậy ai đã tác nhân thành chuyện này ? Chính là vận hành của nhân quả. Nếu mình gieo hạnh lành thì người lành đến giúp đỡ. Nếu gieo việc ác thì người ác đến quấy phá, bất an...

 
 

Những điều chúng ta đã học

Trong chúng ta, ai ai cũng hồ hởi , phấn khởi là học điều gì đó. Nhưng rồi để đó cho vui và lo những điều trước mắt là cơm áo gạo tiền để tồn tại. Vậy những điều học được rất hay ấy chúng ta thường nói với nhau như vậy. Và sau đó để vào ngăn kéo của trí nhớ lâu lâu đem ra nhớ lại cho vui.
Trong khi thời gian vẫn đi qua như nó đã từng đi qua. Vậy chúng ta đã học và làm được những gì nào? Vậy mà khi bàn chuyện gì đến giáo pháp chúng ta thích nói những chuyện cao siêu của bậc thánh. Hoặc những câu chuyện những bài kinh để trở thành tố chất của bậc thánh. Nếu đọc kinh và nghiên cứu kinh. Chúng ta nên tìm hiểu kinh đang nói về địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh và chúng ta kinh hoàng, sởn gai ốc vì trong chúng ta có tố chất đó. Vậy chúng ta phải làm gì khi biết vậy ?
Hãy làm lại từ đầu. Là thực hiện năm giới căn bản và các hạnh lành như bố thí, nhẫn nại, bao dung, tha thứ lẫn cho nhau…

-Thầy Pháp Hạnh

Thực Hiện Các Hạnh Lành

Lấy khó khăn của người để giải quyết bần tiện của tâm trí mình, lấy bần tiện của người để thực hiện những hạnh lành của mình. Ví dụ: Mình gặp người khó khăn cần mình giúp đỡ, mình cũng muốn giúp đỡ nhưng mình quá tiếc tiền, vậy là mình không làm được. Vì sao vậy ?
Vì chất keo kiệt, bần tiện, ích kỷ mà ngăn cản các hạnh lành, vậy là mình bỏ qua một cơ hội đẹp để làm sáng lên tâm trí. Như vậy các hạnh lành tẩy rửa chất bần bần của tâm trí, và nhờ vậy tâm trí thăng hoa....

-Thầy Pháp Hạnh

Lời Nguyện Cầu

Khi con người càng bế tắc càng thích nguyện cầu, nguyện cầu Chúa, Phật… thần linh giúp đỡ cho suông sẻ trong làm ăn, trong học hành và trong sự nghiệp.
Càng cầu nếu được thì sẽ sinh thêm muôn sự rắc rối mới. Cầu không được thì oán trách người. Oán trách trời.
Vậy có cần cầu nguyện gì không ? Nếu cần cầu thì nên cầu vậy thì chạm đến vẻ đẹp của tâm linh:
Cho con đủ yêu thương để con yêu thương người hãm hại mình, còn không làm được vậy thì tâm trí con muốn trả thù lóc da, lóc thịt họ. Điều đó làm con đau đớn hơn, mệt mỏi hơn. Và ý nghĩa cuộc sống là màu đen xám. Sống chỉ nuôi chiến thắng và hận thù....và đó là điều khốc liệt nhất làm cho trái tim con rỉ máu .
Khối óc bỗng dưng đóng băng lạnh lùng, vô cảm với tất cả vẻ đẹp của đất trời ban tặng. Lúc đó, con thật sự có lỗi với đời và có lỗi với chính mình…

-Thầy Pháp Hạnh

Hạnh Chính Là Phúc

Cuối cùng con người đều nhận ra rằng hạnh phúc không phải để an nhàn hưởng lạc, mà hạnh này chính là phúc, mà đã là hạnh nguyện thì làm gì có an lành để hưởng thụ, để hưởng lạc, mà cho ra, chia sẽ, gánh vác cho nhau qua vũng lầy tăm tối cuộc đời. Làm được như vậy gọi là phúc, ví như người con có hiếu hạnh thì chắc chắn khổ hơn nhiều so với con bất hiếu. Vì sao ? Khi cha mẹ ốm đau, tật nguyền họ lo hết, thức hôm, thức mai, tiền bạc thuốc thang cho cha mẹ, còn con bất hiếu thì lo hưởng lạc sáng say, chiều xỉn, cha mẹ thì bỏ bê thì họ ít khổ, ít mất tiền hơn người con hiếu hạnh, thì chắc chắn một điều người này thiếu phúc. Vì sao ? Vì họ đâu có hạnh nào đâu mà có phúc, cũng vậy, xưa nay con người cứ nhầm tưởng hạnh phúc là tự do để hưởng lạc, hưởng an nhàn, trong lúc đó những người chung quanh mình rất bất mãn, tổn thương, khổ sở vì loại hạnh phúc theo kiểu hưởng lạc của mình.

-Thầy Pháp Hạnh

Tâm Trí Thênh Thang

Được sống là một diễm phúc lớn không phải để hưởng lạc thú, mà cùng nhau trải nghiệm những cung bậc của đời sống vốn có. Có gì nào? Chẳng có gì toại nguyện cho lắm.
Yêu thích nào cũng qua đi như bọt nước, chẳng giữ được lâu. Mệt mỏi với những điều thất bại, ê chề với mong muốn không bao giờ đạt được, nếu đạt được chỉ đạt được chỉ đạt những chiếc bóng do ảo tưởng bịa ra.

Và còn gì chán nữa ? Bệnh hoạn khi tuổi già, còn trẻ thì bệnh bẩm sinh, bệnh do sự cố...Và còn gì nữa ? Sự sợ hãi khi tử thần đến gõ cửa, sợ mất đi người thân, chồng, con, bạn, bè vv vv...Và nỗi sợ vô hình lớn nhất chiếm gần như hết cả tâm trí : Là không biết chết đi về đâu trong cõi mịt mù, bao la, vô tận.

Vậy mình làm gì đây khi còn sống ? Thôi đừng hưởng lạc nữa, lạc thú của trần gian có gì để hưởng. Khi không hưởng lạc, không phục vụ cho lạc thú thì cần gì phải săn lùng quyền lực, săn lùng cái tôi thích, ra sức chống đối cái tôi không thích, cần gì phải tham gia vào tổ chức nào để chịu áp lực ràng buộc và sau đó rên rỉ bất an, mệt mõi. Từ đó cõi tâm hướng thượng là biết từ bỏ, và từ bỏ những điều không cần thiết.Tâm trí thênh thang.

-Thầy Pháp Hạnh

PHÁP THOẠI ĐƯỢC CHÉP LẠI

 

Chúng ta luôn nhớ rằng lấy năm giới làm nền tảng sống, lấy bao dung và tha thứ làm gốc rễ. Lấy yêu thương làm điểm tựa cho cả cuộc đời. Dù số đông cho là quái thú, lập dị, chẳng ra gì, đạo đức giả. Tất cả những khái niệm đó đều cho qua, cho qua trong tâm trí. Tâm trí sẽ vững chắc trong thiện pháp…

-THẦY PHÁP HẠNH