Quay Lại Đời Sống Bình Thường Mới Sau Đại Dịch

TRANH THẦY PHÁP- HẠNH-THU-47.JPG

Vấn đáp trực tuyến tại Sông Mây tháng 8/2021

Câu hỏi: Bạch thầy, với tất cả khoảng thời gian thầy đã sống cùng với Sông Mây, tất cả chúng con đều rất biết ơn và tri ân thầy rất nhiều. Chúng con xin thầy chia sẻ cho chúng con cách nào để chúng con có thể đi vào một đời sống bình thường mới?

 Tất cả mọi thứ, khi mình chuẩn bị làm bất cứ điều gì thì phải có điều kiện. Điều kiện để trở lại một đời sống trong sạch thì không ngoài 5 giới. Tức là:

1.    Không sát sanh

2.    Không trộm cắp

3.    Không tà hạnh

4.    Không nói dối

5.    Không uống rượu, bia và sử dụng các chất gây nghiện

Đó là những phẩm chất của đời sống, phẩm chất của con người trên hành tinh này. Nó vượt ngoài tôn giáo, tín ngưỡng. Năm giới không phải là tôn giáo, không phải là tín ngưỡng mà là phẩm chất của một con người cần phải có trên hành tinh này. Như vậy ở bất kỳ chỗ nào cũng vậy, Sông Mây hay bất cứ nơi nào cũng vậy, muốn có đời sống bình yên thì phải có nền tảng là 5 giới. Rồi đặt trên nền tảng 5 giới này là sự yêu thương, bao dung và tha thứ. Yêu thương, bao dung và tha thứ và phẩm chất văn hóa của chư thiên và bậc thánh. Loài người mình ít lấy cái này làm gốc. Văn hóa loài người mình dạy cho nhau là thù hận, ganh ghét, tỵ hiềm, tranh đoạt… Đó là bản chất văn hóa loài người mình dạy từ bao nhiêu ngàn năm cho đến bây giờ. Và bây giờ, nó vẫn hiện hữu. Thỉnh thoảng có những vị minh triết ra đời như Đức Phật, như Đức Chúa và rất nhiều vị minh triết, họ sẽ mang đến cho thế gian này những thông điệp ngược lại tất cả mọi văn hóa thế gian.

Những người khi mà họ yêu thương người khác, họ phải chịu tất cả những nỗi khổ vì người khác họ sẽ gièm pha, chê bai, mắng nhiếc. Chứ đâu phải dễ yêu thương họ đâu, đâu có. Như vậy, khi thực hành các thiện pháp thì phải trả giá cho tất cả những điều chống lại thiện pháp này. Vì vậy, văn hóa đó là văn hóa của bậc thánh, văn hóa của chư thiên. Ở bất kỳ nơi nào trên hành tinh cũng vậy. Nếu có văn hóa của sự yêu thương, bao dung và tha thứ thì nơi đó là mảnh đất lành, chứ không căn cứ vào vật chất. Khi trái tim được mở ra bằng yếu tố yêu thương, bao dung và tha thứ, đặt trên nền tảng của 5 giới thì nơi đó chính là thiên đường. Nơi đó chính là thiên đường ở trái đất.

Bây giờ là thời đại của bóng tối rồi, nó trùng khắp và nó theo một chủ nghĩa, gọi là chủ nghĩa bái vật. Nguyên cả thời đại của trái đất này theo chủ nghĩa bái vật. Tức là rất tôn sùng vật chất, rất coi trọng vật chất. Mà vật chất sẽ làm hư hoại lĩnh vực tinh thần. Khi tôn sùng vật chất, sự minh triết của tâm trí biến mất. Chỉ còn lại sự đần độn, ngu xuẩn, u mê và tội lỗi.

Như vậy, Sông Mây là một nơi để mà kích hoạt lên cái phần mà xưa nay loài người bị biến mất. Bây giờ tập lại dần dần và nhân rộng ra. Nhân rộng ra như vậy có nghĩa là đang cứu hành tinh này. Vì nơi nào ở trên vũ trụ bao la này cũng là trung tâm của vũ trụ hết cả. Mỗi người là trung tâm của vũ trụ. Vì họ có bàn kính là vô hạn, vô tận. Họ là trung tâm thì bán kính là vô tận. Và bất kỳ vật thể nào trong vũ trụ cũng là trung tâm của vũ trụ hết cả. Như vậy, tạm thời lấy Sông Mây làm trung tâm để triển khai, kích hoạt lên tất cả những tố chất mà xưa kia mình bị lấp đi, bị văn hóa bóng tối nó lấp dần, lấp dần đi. Bây giờ khơi nguồn lại. Cái mạch nguồn này chảy trôi liên tục như vậy thì nó sẽ cứu trái đất trong tương lai.

Tất cả những kỷ nguyên trước, sự hủy hoại là do thiên tai. Nhưng kỷ nguyên của mình đây, sự hủy hoại là do nhân họa, do con người. Nếu con người có thể thay đổi thì trái đất mình sẽ không hủy hoại. Ngược lại, nếu con người không thay đổi thì trái đất sẽ bị hủy hoại. Nền văn minh bị hủy hoại, chứ trái đất không bị hủy hoại. Trái đất chưa bao giờ bị hủy hoại, nhưng nền văn minh trên trái đất này thì bị hủy hoại. Vì tuổi thọ trái đất còn lớn lắm, còn lâu lắm mới hủy hoại. Nó phải trải qua A-tăng-kỳ kiếp nữa, nó mới bị hủy hoại được. Như vậy, cái nền văn minh của nhân loại xây dựng trên trái đất này đến kỷ nguyên đó thì sẽ hủy hoại. Dù ở những kỷ nguyên trước là do thiên tai. Ở kỷ nguyên đây đặc biệt nhất, sự hủy hoại là do con người.

Bây giờ, khi con người ý thức được tất cả mọi thứ thì mới nhìn lại hành động sai lầm của nó đã phá hủy mẹ trái đất quá nhiều do sự tham lam, vơ vét. Trái đất cho mình tất cả mọi thứ để được sống đầy đủ. Nhưng cái nhu cầu tham vọng của mình quá lớn. Nhu cầu cần thiết để sống thì ít, nhưng nhu cầu tham vọng thì quá lớn. Nó phá hủy toàn bộ hệ thống đẹp đẽ nhất mà tạo hóa cho mình để sống. Mình sống trong thế gian này, mình là loài người, loài người thì có hai chân. Mình cũng là thành viên trên trái đất này. Những loài có bốn chân như trâu, bò, chó, ngựa, v.v hay những loài có nhiều chân như gián, rít, v.v. Rất nhiều chúng sanh đang cư ngụ trên trái đất này. Mình không có quyền hủy hoại trái đất này. Mình không tạo ra được sự sống thì mình không có quyền hủy hoại sự sống. Nhưng loài người không hiểu được chuyện này. Sự tham vọng quá lớn được đẩy lên, gọi là cơ sở văn minh về vật chất. Như vậy, nó tôn sùng khoa học như tôn sùng một vị thần thánh. Trong khi khoa học đóng góp vào sự phá hủy trái đất này cực kỳ nhiều. Như vậy, dừng lại tất cả mọi thứ. Dừng lại cái điều mong muốn của tư tưởng khi nó khởi sinh lên trong tâm trí. Hãy dừng lại nó và cho qua, cho qua tất cả mọi thứ để mình được sống bình an những ngày tháng còn lại trong cuộc đời này.

Con người mình vui lắm. Nó cứ hay nghĩ chuyện tầm bậy tầm bạ, ngồi đây mà nghĩ chuyện chỗ khác. Nó tính toán rất nhiều thứ, trong lúc ngồi đây mà nó tính toán và lên kế hoạch cho quá nhiều thứ chưa xảy ra trong tương lai. Trong khi tương lai là cái không biết, nó chưa xảy ra thì sao mà lên kế hoạch mà làm. Như vậy, khi làm xong, kết quả 99% là thất bại và mệt mỏi. Như hồi xưa, dòng sông Tô Lịch ở ngoài Bắc đẹp lắm, mơ màng, rất nhiều thi sĩ ngồi đó làm thơ và ra những án thơ cực kỳ tuyệt tác. Nhưng bây giờ, đi ngang dòng sông Tô Lịch thì người ta không thể nào chịu nỗi, phải bịt mũi. Đó là văn minh. Ngày đêm phấn đấu để đạt được cái văn minh này. Con người đi lệch hướng, sai hướng rồi. Như vậy, Sông Mây là nơi thắp nguồn ánh sáng này để lan tỏa ra, lan tỏa ra. Và mỗi người ở trong chúng ta đều đóng góp vào sự vận hành này. Vì sự vận hành này là vận hành chung cho trái đất, cho mẹ thiên nhiên. Và mình là những thành viên trong gia đình lớn đó.

Cuộc đời ai cũng ngắn ngủi hết cả. Mình đến cuộc đời này rất là ngắn ngủi. Đã ngắn ngủi rồi thì phải sống trọn vẹn những ngày tháng ngắn ngủi trên hành tinh này một cách có ý nghĩa. Cuộc đời đã ngắn ngủi rồi, mà đến đây phá nát tất cả mọi sự sống trên hành tinh này thì cuộc sống đó cực kỳ vô nghĩa, vô ý thức. Chỉ vì vài đồng bạc thôi chứ mấy, mà giành giật nhau, tranh đoạt nhau. Chỉ vài quyền lợi nhỏ nhặt chứ mấy, mà hãm hại nhau. Trong khi con người có thuộc tính của thiên thần mà mình không khai nguồn nó ra. Con người mình có ba thuộc tính cả thảy: thuộc tính của thiên thần, thuộc tính của ác quỷ và thuộc tính của Niết Bàn. Phẩm chất con người vĩ đại hơn tất cả các loài khác là vậy. Nó có ba thuộc tính này: thuộc tính của ác quỷ, thuộc tính của thiên thần và thuộc tính của sự giải thoát Niết Bàn. Nhưng hai thuộc tính kia mình không chọn, mình chọn toàn thuộc tính của ác quỷ không thôi. Như vậy, thuộc tính ác quỷ là gì? - Là rất thích hãm hại người khác, rất thích tranh đoạt và mong sự lợi lộc cho chính bản thân mình, cho gia đình mình, cho cộng đồng của mình, cho đội nhóm của mình mà quên tất cả sự tác hại rất lớn lao đối với chúng sanh khác. Đó là tính quỷ quái lẫn trong tâm trí cùng với bóng tối nham hiểm. Và thời đại này là thời đại của sự nham hiểm. Vì nó tôn sùng chủ nghĩa vật chất. Người nào mà tôn sùng chủ nghĩa vật chất thì người đó bị gặm nhắm bằng bóng tối, bằng thế giới bóng tối.

Như vậy, mình tập yêu thương trở lại, tập bao dung trở lại, tập tha thứ trở lại. Yêu thương, bao dung và tha thứ là một món hàng xa xỉ đối với nhân loại. Người ta thích ngồi lại với nhau để trù dập nhau, thích bàn kế với nhau để hãm hại nhau. Chứ chưa bao giờ ngồi lại để nói về yêu thương người khác, bao dung cho người khác và tha thứ cho người khác. Những thuộc tính này là thuộc tính của thiên thần. Xưa kia người cổ đại, thời kỳ cực kỳ xa xưa, khởi đầu của một kỷ nguyên nhân loại nào đó là họ bắt đầu từ ba điều này: yêu thương, bao dung và tha thứ. Họ kết nối với văn hóa của thiên thần, của chư thiên, văn hóa của bậc thánh. Còn mình đã xa văn hóa này quá rồi. Thời bây giờ mình tôn thờ chủ nghĩa bái vật, nghĩa là rất tôn sùng vật chất và tôn sùng cái nền khoa học kỹ thuật của nhân loại đang ngự trị.

Khoa học chính là điều hủy hoại trái đất này nhanh nhất. Người ta chế ra bom, đạn, súng ống để tạo ra chiến tranh để vơ vét tài nguyên của quốc gia nào đó. Như vậy, chỉ có hai người lãnh đạo cả thế giới này: tài phiệt và quân phiệt. Và tất cả mọi người, mọi nơi, mọi ngành, mọi nghề để phục vụ cho hai thế lực đen tối này. Phục vụ cho thế lực tài phiệt và phục vụ cho thế lực quân phiệt. Mà tài phiệt và quân phiệt thuộc về thế lực bóng tối. Như vậy, người ta chưa bao giờ ngồi lại với nhau để nói yêu thương người khác, chưa bao giờ ngồi lại với nhau để nói sự bao dung cho người khác và cũng chưa bao giờ ngồi lại với nhau để nói lời tha thứ cho người khác như tha thứ chính mình vậy. Bây giờ, Sông Mây cố gắng làm điều đó dù ít dù nhiều đi nữa thì mình cũng đóng góp cho phần tích cực cho thế giới sau này.

 Sau khi tai họa xảy ra, nó sẽ đến chiến tranh, rồi tai họa, sự tàn phá của thiên tai, mà gây họa lớn nhất là nhân họa. Tất cả những cái đó là hậu quả do con người gây ra hết cả. Và sau này, qua sự biến động lớn này, nó mở màn cho mình một thế giới khác, một thế giới đẹp đẽ hơn mà mình sẽ đón nhận. Muốn như vậy thì bây giờ mình phải gây một nhân để mà đón nhận một kỷ nguyên mới trong tương lai. Kỷ nguyên mới trong tương lai không lấy vật chất làm gốc mà lấy tinh thần làm gốc. Vì sự sống không phải là vật chất. Sự sống chính là tinh thần. Vật chất chỉ cần vừa đủ thôi, gọi là tri túc, chứ không phải quá thừa thãi. Quá thừa thãi thì tâm trí mình sinh ra bệnh. Nó dính mắc vào cái không đáng, làm cho tâm trí mình ngu độn. Vì vậy mình trở lại, trở lại cái điều tinh khiết nhất mà mọi người đã đánh mất rất lâu rồi, những phẩm chất mà con người cần phải có. Đó là 5 giới:

1.   Mình không đủ khả năng tạo ra sự sống, thì mình không có quyền hủy hoại sự sống.

2.    Mình không đủ khả năng tạo ra vật chất cho người khác, thì không có quyền lấy vật chất của người khác.

3.    Mình không có khả năng tạo ra hạnh phúc cho gia đình người khác, thì mình không có quyền hủy hoại hạnh phúc gia đình người khác.

4.    Mình chưa bao giờ chân thật, thì đừng bao giờ khuyến khích họ không chân thật như mình.

5.    Không sử dụng rượu, bia và các chất gây nghiện, vì thế giới này hoảng loạn do chất gây nghiện, rượu, bia, thuốc phiện, ma túy.

TRANH THẦY PHÁP HẠNH-HẠ-12.JPG

Như vậy, thế giới chìm ngập trong bóng tối. Bây giờ mình làm ngược lại điều này thì đó là thế giới ánh sáng. Để đón nhận thế giới ánh sáng trong tâm trí mình bằng những điều kiện đơn giản và mộc mạc như vậy. Người ta tưởng đó là chuyện thấp nhất. Nhưng chuyện đó là cao siêu nhất đối với con người hiện tại. Vì làm không được cho nên trở thành cao siêu.

Người ta giết nhau nhiều hơn là tha thứ cho nhau. Chiến tranh là gì? - Là cướp đoạt, đánh nhau cướp đoạt cho một tầng lớp quý tộc nào đó. Người ta ngồi lại bàn luận để cướp đoạt một vùng đất nào đó, tài nguyên nào đó. Như vậy, đó là tham lam quá và sinh mệnh của con người thì coi như cỏ rác. Thế giới này đều rất ngưỡng mộ những người như vậy, người có khả năng như vậy, và tôn vinh họ như là một vị tướng rất giỏi hay là vị tướng nổi tiếng khắp cả thế giới. Khi tôn vinh họ như vậy, nhân loại tưởng cái đó là một (01:03:13) quy trình vô cùng quan trọng và người ta ngưỡng mộ họ. Nào là Napoleon, Caesar, Alexander…Người ta lấy đó làm điều ngưỡng mộ và tập theo như vậy. Sau đó, khi có điều kiện, họ cũng tạo ra những cuộc chiến vĩ đại khiến máu chảy thành sông, đầu lâu chất thành núi để ghi vào những trang sử hào hùng nhất và để lại cho nhân loại. Và người ta dạy dỗ con cháu mình như vậy. Như thế thì làm sao mà trái đất này không bị hủy hoại bằng cái văn hóa tồi tệ như vậy. Lấy yêu thương làm gốc, thì làm sao mà hãm hại người khác. Lấy tha thứ làm gốc, thì làm sao hãm hại, giết chóc người khác được. Lấy bao dung làm gốc, thì làm sao hãm hại và giết chóc người khác. Nó đi ngược lại, nó lấy hận thù làm gốc, nó lấy oan trái làm gốc, nó lấy vơ vét của cải làm gốc. Và thế giới đi vào bóng tối. Tất cả các ngành nghề đều được dạy như vậy. Giống như những trường đại học lớn nhất, nổi tiếng nhất của hành tinh này như Harvard...người ta cũng đều dạy như vậy: “Thương trường là chiến trường. Khách hàng là thượng đế”. Nó tôn sùng vật chất đến quá mức. “Thượng đế” là một điều gì rất cao cả, rất lớn lao. Vậy mà nó tôn “khách hàng như thượng đế”. Hôm nay, anh chàng ăn trộm có số tiền rất lớn đi vào, thì người ta tôn như thượng đế. Ngày mai hết tiền, thượng đế vào là nó đạp ra khỏi cửa ngay. Dễ sợ không? Nó phản bội thượng đế. Nó tôn vinh thượng đế ngày này, ngày mai nó phản bội thượng đế. Cái đầu óc bệnh hoạn như vậy mà nó dạy dỗ trở thành một văn hóa cho toàn cầu. Và người nào cũng ngưỡng mộ như vậy. Ra sức để vơ vét của cải của người khác, tích lũy của cải cho mình. Và đó chính là thành công, người ta dạy dỗ nhau đó là thành công. Vậy thì làm sao trái đất không thảm họa được, làm sao con người không trở thành u mê và tăm tối được.

Kỷ nguyên này là kỷ nguyên của sự điên loạn, tột đỉnh của sự điên loạn. Bây giờ, mình chấm dứt sự điên loạn này và mở ra một kỷ nguyên khác trong tâm trí. Lúc đó, mình sẽ đón nhận một kỷ nguyên mới trong tương lai, là kỷ nguyên của sự yêu thương, bao dung, tha thứ. Kỷ nguyên làm cho tinh thần mình thăng hoa hơn là vật chất. Qua một quá trình mấy ngàn năm, người ta cố gắng rất nhiều, rất nhiều để tranh đoạt mà có triều đại nào hạnh phúc đâu, đâu có. Không có triều đại nào hạnh phúc hết cả, triều đại nào cũng bất hạnh. Vua chúa là người mà người ta tưởng hạnh phúc nhất, nhưng mà tranh quyền đoạt vị trong hoàng cung nó xảy ra, thâm cung bí sử vô cùng tàn nhẫn, tàn bạo. Một người có đỉnh cao về vật chất như vậy, họ cũng chẳng hạnh phúc. Vậy mà người ta mơ màng rằng làm vua và làm như đức vua chắc sẽ hạnh phúc lắm. Nên người ta cũng rất thích làm vua bằng cách chiến tranh để đoạt lấy ngôi vị. Cho đến khi làm vua rồi, họ mới thấy chẳng có ý nghĩa chi cả. Biết bao nhiêu thời gian qua, loài người sống sai lầm vì một khái niệm của bóng tối xen vào trong tâm trí loài người và bắt loài người phải làm tầm bậy như vậy. Tiếp đây là kỷ nguyên của ánh sáng, soi rọi vào tâm trí của loài người để thấy rằng: Hạnh phúc không có nghĩa là vật chất, mà hạnh phúc là tinh thần.

Thân thể là vật chất. Khi mình chết đi, thân thể vẫn còn, nhưng tại sao nó không tạo ra được hạnh phúc hay đau khổ. Như vậy, hạnh phúc thuộc về tinh thần. Như vậy, tâm trí hoàn toàn bệnh hoạn thì cuộc sống được điều hành bằng cái thân này. Tâm điều hành thân, chứ thân không thể điều hành tâm được. Khi tinh thần không còn trong vật chất này nữa thì sự sống chấm hết, người ta gọi là chết. Như vậy, sự sống chính là tinh thần. Tinh thần thì không cần vật chất nhiều, vật chất chỉ cần vừa đủ. Cho nên gọi là tri túc. Chỉ ngang chỗ tri túc thôi. Chứ làm chi mà phá hoại rừng cây, phá hoại tài nguyên, phá hoại tất cả mọi sự tồn tại trên cuộc sống này vốn bình yên và đẹp đẽ như vậy. Vậy là sai đi. Vì vậy, thế giới được định hướng theo định hướng sai này và người ta lên đường cả ngày cả đêm để mà cố gắng thành công, để tạo dựng những cái gì đó thuộc về vật chất. Đó là điều tai hại nhất mà nhân loại phải gánh chịu.  

Cho đến bây giờ là hậu quả của sự tai hại từ mấy ngàn năm: thiên tai, lũ lụt, hạn hán, dịch bệnh khắp nơi… sẽ tước đoạt sự sống con người, không biết vào lúc nào. Lúc này mà vẫn chưa tỉnh ngộ. Lúc này vẫn còn những kẻ đang lợi dụng dịch bệnh, thiên tai để hám lợi, mua 1 bán 10, tích lũy để bán buôn. Nó tham lam kiểu này. Lúc này là lúc phải cho ra, phải chia sẻ cùng nhau để vượt qua những hoạn nạn. Như vậy thì tính người mới bắt đầu xuất hiện. Còn không, nó làm ngược lại tính người thì đó là tính quỷ. Bây giờ, quỷ quái xuất hiện trên thế gian này quá nhiều. Đó là cơ hội để nó làm giàu, tranh đoạt, lợi dưỡng, mang đến sự đau đớn cho người khác. Bây giờ, thành phố Hồ Chí Minh vậy đó. Ví dụ, ngày xưa cái hòm có giá 1 đồng đi, bây giờ nó bán 10 đồng, mà nó rất vui vẻ. Người ta đau đớn vì chuyện thân nhân mất rồi, mà dịch vụ mai táng còn tăng lên vùn vụt. Thay vì lúc này phải mang tận sức ra để phục vụ cho người khốn khó. Đằng này, nó nhân cơ hội để vơ vét nhiều hơn nữa. Con người tham lam vô tận như vậy. Nó đã thừa tiền bạc rồi mà còn làm ba cái trò bần tiện này làm chi…Lúc này là lúc mở lòng ra, chứ không phải khép lòng lại với tha nhân. Lúc này là lúc mở lòng ra với đồng bào mình, chứ không phải lúc khép lòng lại với đồng bào mình để kiếm vài đồng bạc. Không có sự đần độn, ngu xuẩn nào bằng sự đần độn, ngu xuẩn này...Lúc này hãy mở lòng ra với đồng bào của mình, những người đang gặp khó khăn, chứ không phải vơ vét. Vơ vét mấy chục năm rồi, bây giờ hãy nhả ra đi. Nhả ra không phải là cho họ, mà là trả lại sự công bình cho họ vì mình đã vơ vét của họ rồi, bây giờ phải nhả ra cho họ. Đó là lời tri ân của tất cả những lời tri ân đến với muôn loài, đến với mẹ trái đất, đến với tất cả những điều, những người mà mình từng hãm hại trước đây. Cho ra như một lời tri ân, như một lời sám hối. Chứ không phải bố thí chi đâu, đâu có. Mấy chục năm vơ vét rồi, bây giờ cho ra thì làm chi mà bố thí. Anh trả lại chưa công bằng cái điều anh lấy vào nữa thì làm sao gọi là bố thí. Hãy cho ra tất cả mọi thứ để được yêu thương nhau, bao dung và sống cùng nhau trong tha thứ. Đó là thông điệp của ngày hôm nay, của ngày mai và mãi mãi sau này. Con người cần phải có như vậy để được sống cùng nhau trên hành tinh vốn đẹp đẽ như vậy.

Những phi hành gia khi mà thoát ra khỏi địa cầu này, họ vô cùng kinh ngạc vì cái hành tinh này đẹp đẽ đến lung linh. Trái đất này sao mà đẹp đẽ đến quá vi diệu, quá lung linh. Mà khi sống trên trái đất này, người ta không thấy tạo hóa cho mình một cái nơi quá đẹp đẽ trên hành tinh này, trong cái tinh cầu lớn lao này. Trái đất là nơi đẹp đẽ nhất trong tất cả các hành tinh trong vũ trụ này. Vì trái đất mình có ba phần tư là nước, mà khi nhờ ánh sáng mặt trời thì nó như hòn ngọc bích lơ lửng giữa không gian, lung linh và đẹp đẽ. (01:13:46) Còn mặt trăng là toàn biển cả không thôi, cho nên nó chết. Vì vậy, mình ở đây mình thấy ánh sáng mặt trăng quá đẹp như vậy. Nhưng trên đó chỉ toàn cát, đá và sa mạc không thôi, nó không có nước. Cho nên, màu của nó là đục đục như vậy. Nên khi những phi hành gia lên trên kia nhìn xuống, họ nhìn thấy trái đất này quá đẹp đẽ. Vậy mà mình đang ở trên trái đất đẹp đẽ này và phá nát tất cả những gì mà tạo hóa cho mình. Có phải mình ngu không? Mình điên loạn, ngu xuẩn. Vì vậy, mọi người cần phải nắm tay nhau thật chặt, để hát lên những bài yêu thương, bao dung và tha thứ trong tận đáy lòng của mình để làm nên một trang sử mới, một kỷ nguyên mới sắp tới. Để con cháu mình được tận hưởng tất cả vẻ đẹp mà cha ông nó để lại. Hơn bao giờ hết, lúc này là lúc nắm tay nhau thật chặt để làm nên một trang sử mới. Chứ trước đây cha ông mình phá nát hết cả. Vì họ không ý thức được nên không làm chi được hết cả. Thời đại của họ, họ chỉ vơ vét. Khi vơ vét xong thì thời đại sau phải gánh chịu tất cả mọi hậu quả của thời đại trước. Bây giờ mình không đi theo vết đổ này nữa. Thời đại của mình phải hy sinh, cống hiến cho con cháu mình bằng cách làm cho trái đất phục hồi lại sự sống. Đây không phải là ý thức của một nhóm mà là ý thức của các nhà lãnh đạo trên toàn thế giới. Họ phải ý thức lại rằng việc họ lãnh đạo là phải làm thế nào để trái đất được phục hồi. Chứ không phải lãnh đạo mà vơ vét tất cả các tài nguyên có sẵn trên trái đất và gọi đó là phát triển kinh tế. Cho nên, Covid-19 ra đời đúng thời điểm để làm cho nhân loại dừng lại. Nó dừng lại một ngày là làm cho ô nhiễm môi trường giảm đi rất nhiều. Nó dừng lại một tháng thì trái đất gần như sạch. Vì một ngày nó thải ra biết bao nhiêu khói bụi ra trái đất này.

Như vậy, Sông Mây là nơi mà nên phát huy rất nhiều. Chung sống trong tình yêu thương khó lắm, rất là khó. Vì vậy phải tập dần, tập dần. Hi vọng Sông Mây sẽ tập được, sẽ bao dung được vì con người mình khó bao dung cho nhau, khó yêu thương nhau, khó tha thứ cho nhau vì người ta được dạy dỗ rằng quyền lợi là trên hết. Như vậy thì làm sao người ta đủ khả năng bao dung cho người khác được. Như vậy, Sông Mây đứng ra lo cuộc sống cho mọi người ổn định và tập cho họ có sự bao dung, yêu thương và tha thứ cho đồng loại, cho loài mình và tất cả các loài khác đang ngự trị trên hành tinh này. Vì tất cả là của chung. Loài người chỉ là loài con tên “Người” chứ mấy. Cũng giống như loài trâu là loài con tên “Trâu” hay loài con tên “Bò” vậy thôi. Loài người tưởng rằng mình thông minh, minh triết lắm, nhưng loài người mình là ngu độn hơn tất cả những loài khác. Các loài khác nó không giết nhau để tranh đoạt. Hai con bò không bao giờ đánh nhau để tranh bãi cỏ. Còn loài người thì 5 vạn quân này đánh 5 vạn quân khác để tranh đoạt lãnh thổ. Như vậy, loài người tàn bạo gấp ngàn, gấp vạn lần những loài khác. Vậy mà nó ảo tưởng rằng nó thông minh, thông thái và minh triết. Thông thái mà đánh nhau, chế bom nguyên tử làm chi, chế bom hạt nhân làm chi, chế vũ khí chiến tranh làm chi. Những đầu óc thông thái là để phục vụ cho con người, phục vụ mưu sinh cho con người. Còn đây, những đầu óc thông thái đó để phục vụ cho hai người thôi: tài phiệt và quân phiệt, làm thế giới hoảng loạn hết cả. Như vậy, nó chế bom nguyên tử, chế hạt nhân, chế vũ khí chiến tranh và rất nhiều thứ như vậy, để làm chi? - Để nó vơ vét tất cả tài nguyên có sẵn trên trái đất này. Vì nó đang đại diện cho thế giới bóng tối. Đó là sự đau đớn nhất mà loài người được học hỏi. Bây giờ cố gắng thoát ra khỏi tất cả mọi điều mà mình từng học trước đây. Vì mình đã học sự sai lầm. Như một lời sám hối, loài người dừng lại tại đây.

Trích lời Thầy Pháp Hạnh


Next
Next

Đạo - Cốt Lõi của Đạo