CÕI THƠ
Thi ca cũng là một cõi, nhưng cõi náo động hay bình yên đều do tâm trí cô đọng lại.
Nếu hướng thiện nó sẽ bắt nguồn từ an bình của một tâm trí bình an.
Nếu sắc máu nó bắt nguồn từ tâm trí hận thù. Thơ ca toàn cả máu lửa, hay cõi thi ca dâng hiến sự bao dung vẻ đẹp tạo hoá, thiên thu.
Nếu thi ca tôn vinh sự thù hận nó sẽ đưa một dân tộc, một thế hệ hoặc nhiều thế đến sự diệt vong của ánh sáng…Nếu thi ca là một cõi diễm tuyệt về lòng bao dung, sự tha thứ, sự chia sẻ cùng nhau về vật chất và tinh thần trong sáng. Thì dân tộc ấy đang sống đúng nghĩa là thiên đường trên trái đất.
—THẦY PHÁP HẠNH
-
Xin nâng nhẹ
thời gian lời kinh cổ
Mờ khung thu
tàn vọng cánh mai chiều
Trăng đã vàng
trên biển xám linh liêu
Câu thánh ngữ
rực hoàng đông sương bạc.
-Thầy Pháp Hạnh
-
Chiều thu rụng xuống rêu xanh
Lá rơi phơi nắng treo mành nâu xưa
Cho màu pha trắng cung vừa
Đem trăng gió đợi cơn mưa cuối mùa
-Thầy Pháp Hạnh
-
Thu gầy ôm bóng cỏ hoa
Chở trăng cuối ngõ hương toà cảo thi
Đường chiều nắng úa mênh mi
Thêu tranh lụa trắng hương vì cổ am
-Thầy Pháp Hạnh
-
Xuân vàng mang cả trời không.
Im suông tiếng vạc cánh hồng lãng khơi.
Một đời tay trắng bên đồi.
Chở mây thắp nắng lên ngôi bóng chiều.
-Thầy Pháp Hạnh
-
Một chút chiều bảng lảng nhẹ phơi.
Dấu ấn thiên thu cắm xuống đời
Gánh bao oan nghiệt trong tha thứ
Bổng dưng hồn đọng chút xuân tươi
-Thầy Pháp Hạnh
-
Xuân tươi ôm ngát vườn hoa.
Cổng mây đã mở khương tòa cung trai
Chiều nay không một hình hài
Đi qua quá khứ, tương lai mịt mờ...
-Thầy Pháp Hạnh
-
Ngàn lau lách sương đêm ngậm hạt
Ánh hào quang toả chiếu lung linh
Ánh từ bi toả rạng cung hình
Và cây cỏ toả hương trời thơm ngát
-Thầy Pháp Hạnh
-
Hồn thu, đong nắng ngoài hiên
Cõi tên không gọi, cội triền rêu xanh
Bốn mùa lạ lẫm , buông mành
Xa xanh, đá cuội
Hồn tranh dấu ngồi
-Thầy Pháp Hạnh
-
Tiếng thu đi giữa, vườn mây lạ
Sợi nắng, đi vào, xanh tóc phai
Hồn thu cung hạ, đêm giáng lụa
Mắt mẹ úa chiều, tắt hôm mai
-Thầy Pháp Hạnh
…Bỗng chợt, tôi thấy được mình. Và thấy toàn cõi thi ca đang ru mình trong cõi mộng du của tâm thức, bàng hoàng ngây ngất. Vừa điên rồ trong cõi thơ, vừa lênh đênh trong cõi riêng ngút ngàn vô tận. Và đang rơi vào thế giới mộng. Vừa mộng, vừa du của ngôn ngữ. Đó là thế giới phiêu hồn, lãng đãng...rơi vào...mênh mang vừa cạn, vừa sâu. tâm thức giao lưu với vẻ đẹp của đất trời, bao dung, độ lượng.
Trong cõi thơ này chỉ chất phát. Mộc mạc. Khiêm cung với từng con chữ. Mênh mông với cõi lòng bao dung, tử tế với chính mình, nhẹ nhàng với tha nhân không vụ lợi.
Và trong cõi thơ ấy, đúng là bao la diễm tuyệt. Con chữ là tâm thức, tâm thức mênh mang, bao la là con chữ...và cùng nhau nhay múa trong cõi thơ vi diệu. Hồn nhiên, tươi mát dưới trăng khuya cùng giun, dế kể chuyện bao dung…
Lúc đó cõi thơ rất lạ lùng, và kỳ vĩ.
-Thầy Pháp Hạnh