Nền Tảng Của Hạnh Phúc

XUÂN_63.JPG

Có từng chiều mùa thu lại về. Lời mùa thu bao giờ cũng đẹp đẽ, lời mùa thu bao giờ cũng mênh mang trời mây gió. Thời gian của một kiếp người cũng mong manh như lá thu vàng. Rồi một ngày qua đi, rồi một đời trở lại. Ngày và đời kết nối thành một kiếp người rong chơi giữa cõi giới này đến cõi giới khác trong lục đạo luân hồi. Mai đây một người thành đạt, mai kia một người nằm xuống, rồi tan theo hư vô ngút ngàn câm lặng trong bí mật của tạo hóa muôn đời. 

Con người sống trên hành tinh này chỉ cần làm một điều duy nhất, nắm tay nhau thật chặt, nói với nhau những lời tha thứ đầy bao dung, chỉ có vậy, còn tất cả đều vô nghĩa. Nếu nội dung yêu thương, bao dung và tha thứ không được thực hiện trên hành tinh này, trong cuộc đời này thì cuộc sống trở thành vô nghĩa và tắc nghẹn trên đường về. Như một gia đình thành đạt về vật chất, con cái tiện lợi, quyền lực… mà trong gia đình không có hạnh phúc, không có yêu thương, không có tha thứ cho nhau thì sự thành công đó cũng thành vô nghĩa. Thành công của cuộc đời này chỉ làm một điều duy nhất - hãy sống với nhau tử tế, hãy cho nhau nụ cười đầy bao dung và tha tứ. Hãy cho nhau tất cả những gì mà cuộc đời này thiếu vắng – đó là tình yêu thương thực sự: yêu thương không sở hữu, yêu thương không toan tính. Yêu thương là sự hy sinh, hy sinh thật sự mà không còn gọi tên là hy sinh hay không hy sinh nữa. Tất cả những thuộc tính của từ ngữ biến mất, chỉ còn lại trong suốt một tình yêu thương vô hạn. Để được như vậy, chúng ta hãy mở lòng ra trống không đối với tạo hóa, đối với muôn loài. Khi nhìn chỉ là nhìn, không xăm xoi để đánh giá, không xăm xoi để phê phán, không xăm xoi để tìm bất kỳ một mục đích gì từ trong cái nhìn này. Khi nghe, chỉ nghe những âm thanh tan vỡ cùng với hư vô ngút ngàn, cùng với vụn vỡ của tạo hóa, vũ trụ càn khôn này. Không phải nghe để xăm xoi rồi bắt bẻ nhau. Không phải nghe chỉ để xăm xoi rồi lý luận nhau hơn thua, được mất trên từng con chữ. Ý nghĩa của sự bao dung biến mất, ý nghĩa của sự tha thứ và yêu thương biến mất trên đường về.

Rồi một ngày chúng ta cũng sẽ ra đi, ra đi mãi mãi, ra đi vĩnh viễn khỏi cuộc đời này. Ra đi vĩnh viễn, mãi mãi không có nghĩa biến mất trong vũ trụ càn khôn đầy minh triết này. Ở một thế giới nào đó chúng ta đang hiện hữu khi ra đi từ bỏ thế giới này. Chúng ta mang theo được những gì, quyền lợi chăng, tiền bạc nhà cửa chăng, con cái chăng, tài sản chăng ??? Chúng ta không mang theo được bất cứ thứ gì được nữa! Hãy để lại trên thế gian này như một đám tro tàn, chỉ mang theo được tất cả những gì kết tinh trong cuộc sống này- hoặc là tinh hoa hoặc là rác rưởi, hoặc là tinh khiết hoặc là bẩn thỉu. Tinh hoa của sự ra đi mang theo đó là sự minh triết, thấu hiểu để yêu thương, bao dung và tha thứ cho nhau giữa cuộc đời này. Còn mang theo những thứ rác rưởi, bẩn thỉu là thù hận, ganh tỵ, ghen ghét. Nếu mang những thứ này vào trong một kiếp sau, trong một thế giới hiện hữu sau thì không có gì tệ hại hơn điều này. Trong cuộc đời này, khi một người tỵ hiềm, ganh ghét thì họ sẽ được gì? Họ sẽ nhận lại tất cả những khổ đau, quằn quại của một kiếp người. Dù họ thành đạt, dù họ là vua, là chúa, dù họ quyền lực đầy mình, chinh phục thế giới nhưng đối với bản thân họ là sự khổ đau từng giây, từng phút, từng ngày cộng lại thành một kiếp người thành đạt. 

Thành đạt là một tên gọi cuộc đời này gán cho những người đầy tham vọng. Tham vọng chính là thành đạt, thành đạt chính là tham vọng của một đời người đầy khổ đau và phiền lụy. Chúng ta là ai mà mong thành đạt kiểu như vậy? Chúng ta là những con người được sống trên hành tinh này, được thở, được hít không khí bao la tinh hoa của trời đất vạn vật. Vậy chúng ta hãy trở về với vẻ đẹp tự nhiên của tạo hóa, hòa mình cùng với thiên nhiên để sống mà không cần tranh đấu bất cứ thứ gì, đó gọi là cuộc sống bình an. Bình an không có nghĩa rằng không tranh đấu. Họ cũng vẫn phải vật lộn, đấu tranh bằng tất cả mọi cách để vất bỏ, đặt xuống, buông xuống, thả xuống… tất cả mọi thứ rác rưởi trong tâm trí, để tâm trí được bình yên, hạnh phúc chứ không phải họ buông lơi cuộc sống này, chứ không phải họ không có trách nhiệm với cuộc đời này, không có trách nhiệm với xã hội này, không có trách nhiệm với con người này. Họ là người có rất nhiều trách nhiệm với cuộc sống thăng hoa này. Đối với chính họ, với gia đình họ, anh em, bạn bè thân thuộc, và quốc gia, xã hội, lớn hơn nữa, lan rộng hơn nữa đó là đối với hành tinh yêu thương của chúng ta. 

Vậy sự thành đạt ở đây là gì? Thành đạt đồng nghĩa qua một quá trình chắt lọc, qua một quá trình thấm nghiệm, qua một quá trình minh triết từ yêu thương, bao dung và tha thứ, ở đó họ tìm thấy ánh sáng của chân lý sống – chân lý để được sống chứ không phải chân lý của mọi tôn giáo đặt ra. Chân lý để được sống với cuộc đời này, với con người này bằng sự yêu thương thật sự. Đó là chân lý sống. Không mong đạt được bất cứ thứ gì. Nếu sống không mong đạt được bất cứ thứ gì thì yêu thương sẽ xuất hiện. Khi sống không đặt ra bất kỳ mục đích nào cho cá nhân mình, bao dung sẽ xuất hiện và tha thứ tất cả mọi thứ đã làm cho mình bị tổn thương. Hãy tha thứ cho họ, bao dung cho họ, đó chính là chân lý sống. Nơi đó ánh sáng của tâm trí chợt mở ra, chợt vỡ òa ra, chợt thoát ra chạm đến vẻ đẹp thiên thu của tạo hóa. Đó là trách nhiệm, đó là bổn phận, đó là những điều gọi là phấn đấu. Nếu chúng ta phấn đấu được điều này thì đó đúng nghĩa là phấn đấu để được sống như những con người sống với nhau trên hành tinh này. Nếu được vậy chúng ta sẽ sống trên vườn địa đàng của tâm trí. 

Ở đâu có sự bình yên, ở đâu có sự tha thứ, ở đâu có sự yêu thương, nơi đó chân lý của cuộc sống được mở ra ở nhiều chiều kích khác nhau. Con người không cần bất kỳ thứ gì ngoài niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy mà không bao giờ làm được. Chúng ta học hỏi rất nhiều thứ, chúng ta biết rất nhiều thứ, nhiều điều mà không có thứ gì, điều gì dạy cho chúng ta biết cách yêu thương nhau, dạy cho chúng ta hiểu biết nhau để tha thứ cho nhau, dạy cho chúng ta cảm thông nhau để bao dung nhau. Ba yếu tố này vô cùng quan trọng đối với chân lý sống mà chúng ta đang sống trên hành tinh giãy giụa này. 

Hôm nay hơn bao giờ hết mùa thu trở về, lá vàng rơi rụng đầy cuối ngõ như thân phận con người bọt bèo trăm năm rã chết. Cuối cùng chúng ta cũng ra đi như những chiếc lá mùa thu úa vàng. Hãy sống khi còn là chiếc lá mùa xuân, khi còn là một chiếc lá trên cây, hạnh phúc với gió, hạnh phúc với mưa, hạnh phúc với nắng, với sương, với tất cả những gì đang hiện hữu. Chiêm ngưỡng tất muôn loài vạn vật - chim, bướm, rắn, rết, mối, kiến… Đó là sự sống, là sự tương giao. Không chối bỏ bất cứ thứ gì. Ở đây không có thuận – nghịch. Nghịch – thuận là do tâm trí này không đủ bao dung. Khi con người không đủ bao dung thì con người thích những điều thuận lợi về mình. Khi thuận lợi về mình có nghĩa là điều tệ hại, không thuận lợi đối với người khác. Còn một người có tâm trí bao dung, yêu thương và tha thứ thì họ không còn chọn lựa gì hết. Hãy để cho tha nhân lựa chọn chứ không phải họ lựa chọn cho chính mình điều gì. Hãy đến với cuộc đời này bằng tâm trí trống không như vậy. Trống không không có nghĩa là không có gì mà có tất cả mọi thứ mà một tâm trí không trống không không có.Tâm trí trống không sẽ có yêu thương vô lượng, từ bi vô lượng, tha thứ và bao dung vô lượng. Vì tâm trí trống không não phiền mà cuộc đời này mang vác chứ không phải tâm trí trống không là không có gì, có tất cả mọi thứ mà một tâm trí không trống không không có được. 

Hơn bao giờ hết chúng ta phải thấu rõ được điều này.Đây là thông điệp của chúng ta trên hành tinh này, ở thế kỷ này, thế kỷ 21, thế kỷ của tâm linh, thế kỷ của những chiều kích khác nhau để tương quan với nhiều thế giới khác nhau trong tinh cầu này. Ngay thời điểm này rất nhiều chuyện lạ xảy ra mà thế giới khoa học không chứng minh được, không thể giải thích được. Đó là một loại khoa học tâm linh. Tâm linh là một khoa học khám phá, nó chứng minh, nó trải nghiệm nó bằng tình yêu thương bao dung và tha thứ sẽ chạm đến một cách minh triết nhất. 

Những năm tháng qua, con người vùi dập trong biển khổ mênh mông của tỵ hiềm, kéo theo nhiều cuộc chiến tranh mãi mãi, vô tận vì lòng ham muốn không đáy, không bờ bến của những tư tưởng khởi sinh lên tham vọng chồng chất. Bây giờ là thế kỷ của tâm linh, thế kỷ của ánh sáng, thế kỷ của minh triết xuất hiện và chúng ta hãy sống, hãy sống cùng với ánh sáng của chân lý tối thượng của bao đời, đó là sự yêu thương. Hãy gắn chặt yêu thương với nhau để được sống như những con người được sống trên hành tinh này. Có như thế chúng ta mới cảm thấy được sự hạnh phúc thật sự. Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc không phải là có cơm ăn, áo mặc, không phải có đủ tất cả những tiện nghi vật chất mà hạnh phúc là chạm đến vẻ đẹp đơn sơ nhất của một tâm trí không có gì, không dính mắc gì, không sở hữu gì và không cần cầu nguyện bất cứ thứ gì trên cuộc đời này cho bản thân họ. Đó là thứ hạnh phúc long lanh như sương, đẹp như pha lê của một tâm hồn trong trắng, trống không, không khái niệm. Nên là như vậy, chúng ta hãy nắm tay nhau thật chặt để đi về phía ánh sáng, thế kỷ của của ánh sáng, thiên niên kỷ của ánh sánh, thiên niên kỷ của chân phúc, chân pháp và chân lý tối thượng xuất hiện trong tâm trí của mỗi con người ở thời điểm này. 

Tất cả rồi mọi thứ cũng đi qua, chỉ còn lại chăng, có yêu thương nhau hay không, có tha thứ được cho nhau hay không và có bao dung cho nhau được hay không trong những khốc liệt của cuộc đời này. Minh triết để thấu hiểu được sự khốc liệt của cuộc đời này mà vẫn bao dung, thấu hiểu tất cả mọi sự quằn quại, mọi sự rác rưởi mà vẫn bao dung. Thấu hiểu tất cả mọi thứ, mọi thứ mà vẫn tha thứ, mọi thứ mà vẫn bao dung. Thấu hiểu để trải nghiệm chứ không phải thấu hiểu để chì chiết, phê bình, chỉ trích làm cho nhau tổn thương. Thấu hiểu để được sống, để được sống như những con người sống dưới bầu trời này cùng hít thở không khí trong lành này của tạo hóa ban tặng. Có như vậy chúng ta mới sống như những con người được sống đúng nghĩa trên hành tinh này mà bao năm qua, bao thời gian qua chúng ta đã đánh mất.

Thầy Pháp Hạnh

Previous
Previous

Nghệ Thuật Hội Họa Đương Đại - Thầy Pháp Hạnh